disgrace

Từ điển mở Wiktionary

Tiếng Anh[sửa]

Cách phát âm[sửa]

  • IPA: /dɪ.ˈskreɪs/
Hoa Kỳ

Danh từ[sửa]

disgrace /dɪ.ˈskreɪs/

  1. Tình trạng bị ghét bỏ, tình trạng bị ruồng bỏ, tình trạng không được sủng ái.
    to fall into disgrace; to be in disgrace — không được sủng ái
  2. Tình trạng giáng chức, tình trạng giáng chức; tình trạng bị thất thế.
  3. Sự ô nhục, sự nhục nhã, sự hổ thẹn; điều ô nhục, điều nhục nhã, điều hổ thẹn.
    to bring disgrace on one's family — làm hổ thẹn cho gia đình, làm nhục cho gia đình
    to be a disgrace to one's family — là một điều hổ thẹn cho gia đình, là một điều nhục nhã cho gia đình

Ngoại động từ[sửa]

disgrace ngoại động từ /dɪ.ˈskreɪs/

  1. Ghét bỏ, ruồng bỏ, không sủng ái.
  2. Giáng chức, cách chức.
  3. Làm ô nhục, làm nhục nhã, làm hổ thẹn.

Chia động từ[sửa]

Tham khảo[sửa]